Liên Minh Huyền Thoại, aka LOL, đối với tui, không chỉ là game. Nó là tuổi thơ, là đống drama, là những cú feed toang team, là cảm giác clutch 1v5 pentakill làm highlight post Facebook khoe bạn gái (chưa từng có).
Có lần tui quẩy Yasuo 0/11/2, vậy mà vẫn gõ to trong chat: “do team yếu thôi :)”. Rồi lại tự trách bản thân sao chưa pick Malphite từ đầu…
🧠 Chơi game nhưng không vô nghĩa
Mấy người lớn hay nói:
“Chơi game chi hoài vậy con, không học hành gì hết.”
Tui không cãi – vì đúng là có lúc mê quá, thi rớt môn thật. Nhưng cũng nhờ LOL, tui học được khối thứ mà trường không dạy.
- Giao tiếp, dù đôi khi toàn… chửi nhau.
- Tư duy chiến thuật, vì mỗi trận là một bài toán.
- Kiểm soát cảm xúc, vì muốn đập phím nhưng phải giữ hình tượng.
- Tiếng Anh tăng level, mấy từ như “gank”, “bot diff”, “mid mia” giờ là bản năng.
Đặc biệt, tui học được cách teamwork, biết lúc nào nên call team, lúc nào nên im lặng chịu trận.

🤝 Game kết nối tụi tui
Tối nào rảnh là tụi tui lại kéo nhau vô Discord, bật mic lên, vừa chơi vừa cà khịa:
- “Mày đi đường như đi chợ, đừng hỏi sao thua lane.”
- “Thằng này cướp rừng ghê hơn ăn trộm thiệt.”
Cứ vậy, tụi tui thân nhau hơn.
Có thằng bạn học xa mấy năm không gặp, chỉ cần “alo, chơi game không”, thế là nối lại tình bạn từ thời học cấp 2.
Liên Minh với tụi tui giống như sân bóng mini thời xưa của mấy ông anh 8x, 9x vậy đó – chỉ là giờ tụi tui đá trên Summoner’s Rift.
💔 Nhưng chơi game cũng toxic vãi
Tui thừa nhận, game này toxic cực mạnh.
Có hôm chơi 3 trận toàn gặp đồng đội AFK, thằng rừng lo farm, support thì mute all ping từ đầu, là muốn… gỡ game.
Có khi chính tui cũng toxic. Chửi đồng đội. Gõ phím liên tục.
Xong ngồi nhìn lại mới thấy: “Ủa sao mình cư xử như trẻ trâu vậy ta?”
Từ đó, tui cố gắng sửa.
Không còn gõ “ez” cuối game. Không ping hỏi tội đồng đội. Cũng chẳng spam surrender khi chưa tới phút 20.
Chơi game, mà phải giữ cái đầu lạnh. Đó mới là khó.
🏁 Chốt lại…
Tui vẫn chơi Liên Minh, dù giờ bận học, bận làm.
Không chơi mỗi ngày như trước. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn thích login, pick con tướng quen thuộc, và thả mình vào 30 phút không drama đời thật.
Với tui, Liên Minh là một phần tuổi trẻ. Là nơi mà Gen Z tụi tui có thể vừa là chiến binh, vừa là nạn nhân của meta.
Dù thắng hay thua, mỗi trận đều để lại một câu chuyện – đôi khi vui, đôi khi tức, nhưng luôn đáng nhớ.
Và tui tin, tụi mình chơi game không phải vì thắng – mà vì những trận cười sặc nước, những lần gào thét “GG!”, và vì những người bạn vẫn chờ mình ở hàng chờ duo.
Chơi game không xấu. Xấu là khi bạn quên mình chơi game để vui.
Hẹn gặp nhau ở Rift nha, và đừng quên ward Baron 😌